Kịch bản này hợp lý đến đâu? Sputnik yêu cầu chuyên gia quân sự Nga Vasily Kashin bình luận về những kết luận của Lầu Năm Góc.
Theo các tác giả báo cáo, nhiều khả năng hơn cả là Bắc Kinh cho phong tỏa trên biển và trên không, thực hiện hành động đe dọa riêng biệt, những đợt bắn phá tên lửa và ném bom xuống hòn đảo. Nhưng chính ở đây hàm chứa sai lầm của chuyên gia quân sự Mỹ. Về nguyên tắc các nhà phân tích này cho rằng chiến dịch đổ bộ chống Đài Loan là bất khả. Nếu như điều đó xảy ra, sẽ chỉ nhắm vào các đảo nhỏ ngoại vi, bởi chiến dịch đổ bộ lên bờ đảo để chiếm Đài Loan là việc mà quân đội Trung Quốc không thể thực hiện nổi, - như kết luận đưa ra trong báo cáo.
Trong khi đó, cách tiếp cận như vậy mâu thuẫn với logic của bản thân bất kỳ chiến dịch tiềm năng của quân đội Trung Quốc. Một chiến dịch như vậy, thứ nhất, sẽ là cấp tập, và thứ hai, cần đủ mạnh nhằm mục đích đạt được thành tựu quyết định là thống nhất Đài Loan với đại lục bằng con đường quân sự. Chỉ bằng cách đó, mới có thể đặt Hoa Kỳ trước sự đã rồi, khiến tình hình biến đổi một cách không thể đảo ngược trước khi người Mỹ kịp trở tay kéo lực lượng cần thiết đến khu vực này.
Bất kỳ chiến dịch phong tỏa hoặc oanh kích chiến lược xuống hòn đảo sẽ không mang lại điều ưu việt nào cho Trung Hoa đại lục. Những chiến dịch như vậy, trước hết, sẽ cho Hoa Kỳ thời gian cần thiết để chuẩn bị uộc tấn công trả đũa. Thứ hai, một khi bị giáng đòn tấn công tàn phá thù địch, Đài Loan hẳn là sẽ tuyên bố độc lập khỏi Trung Hoa đại lục, và khi ấy rất khó cho Trung Quốc tìm câu trả lời hợp lý hợp tình.
Các tác giả báo cáo của Lầu Năm Góc không tin vào khả năng của CHND Trung Hoa trong việc chiếm lấy Đài Loan bởi theo họ nhiệm vụ này quá phức tạp trong khi năng lực quân sự của Trung Quốc trong bối cảnh căng thẳng của mối đe dọa từ nước ngoài. Quả thực, nếu xảy ra thì chiến dịch chiếm Đài Loan sẽ là chiến dịch đổ bộ lớn nhất trong lịch sử từ sau Thế chiến II. Lập kế hoạch và việc thực hiện là nhiệm vụ rất khó khăn. Nhưng có hàng loạt yếu tố giảm nhẹ nhiệm vụ chiếm giữ hòn đảo và cho phép tránh khỏi diễn biến và thiệt hại tương tự như đại chiến dịch đổ bộ trong Thế chiến II.
Trước hết, đó là kích thước hạn chế của hòn đảo và độ gần gũi với đất liền. Ngoài kho vũ khí khổng lồ gồm các tên lửa đạn đạo và hành trình tầm ngắn và tầm trung mà quân đội Trung Quốc có thể sử dụng, một số khu vực trên hòn đảo này cũng nằm trong phạm vi phá hủy bằng hệ thống hỏa tiễn hạng nặng 300 mm của Trung Quốc, đủ sức bắn tên lửa có điều khiển. Tất cả các chủ thể trong hệ thống phòng thủ Đài Loan, gồm sân bay, trạm radar cố định, đầu mối liên lạc, kho tàng, v.v., đều sơ hở dễ bị tổn thương.
Thứ hai, các loại hệ thống tên lửa phòng không hạng nặng mới mà Trung Quốc đang sở hữu có khả năng quét qua eo biển Đài Loan và, trong trường hợp mua tên lửa 40N6 dành cho tổ hợp phòng không S-400, sẽ khống chế toàn bộ không phận phía trên hòn đảo. Một yếu tố bổ sung có khả năng làm tê liệt lực lượng không quân Đài Loan sẽ là vô số khu trục hạm Trung Quốc với hệ thống tên lửa phòng không S-300FM và HHQ-9 khá mạnh.
Đòn giáng tấn công đầu tiên hiệu quả của Trung Quốc sẽ phân định phần lớn còn bởi khả năng do thám và tình báo kỹ thuật của người do Bắc Kinh cài trên đảo. Nếu khả năng này đủ lớn, và rõ ràng là như vậy, thì CHND Trung Hoa sẽ hiện thực hóa cơ hội tấn công chính xác sấm sét vào hầu hết các vị trí tên lửa phòng không tầm trung và tầm xa của Đài Loan. Trong trường hợp này, tính đến sự sơ hở lớn của các sân bay Đài Loan trước cuộc tấn công tên lửa, Không quân Trung Quốc mở ra triển vọng nhanh chóng chiếm thế thượng phong trên bầu trời hòn đảo.
Khi máy bay Trung Quốc giành thế thống lĩnh áp đảo không phận, việc chiếm giữ hòn đảo đã trong tầm tay. Trong trường hợp này mọi chuyển động của các đơn vị cơ giới thuộc lực lượng mặt đất Đài Loan sẽ bị dập cho tê liệt. Họ sẽ không thể phản ứng kịp thời chống lại sự khởi đầu cuộc đổ bộ khi các thê đội tiên phong của Trung Quốc triển khai và mở rộng bàn đạp.
Thậm chí ngay cả khi không thể nhanh chóng ném sang hòn đảo cơ số quân tương đương với lực lượng bảo vệ Đài Loan, Trung Hoa đại lục vẫn có thể trông cậy vào sự vượt trội về số lượng áp đảo tại khu vực đổ bộ mà họ đã chọn, để từ đó tỏa ra rộng hơn. Đặc điểm gần gũi của hòn đảo với đất liền mở ra khả năng sử dụng máy bay trực thăng để chuyển giao lực lượng tấn công và tiếp tế cung ứng cho đội quân đổ bộ cũng như khả năng lớn về sử dụng lực lượng đặc nhiệm của bộ binh và Hải quân Trung Quốc.